Nguyễn Trọng Thu – Phòng CTSV
(Câu chuyện có thật về anh Nguyễn Văn Bình – Thôn Hòa Chúc, xã Phú Cát,
TP. Hà Nội)
Một buổi chiều
mùa thu dịu nhẹ, anh Nguyễn Văn Bình người cha hiền hậu đến từ ngoại thành Hà
Nội bỗng nhận được một cuộc điện thoại khiến tim anh thắt lại. Con trai anh, Nguyễn Văn Tuấn Anh, sinh viên năm
nhất lớp Cao đẳng Dược K23 Trường Cao đẳng Lào Cai, không may gặp tai nạn giao
thông và bị gãy chân.
Không chút
đắn đo, anh Bình lập tức gác lại công việc buôn rau chợ ngoại thành Hà Nội, bắt
chuyến xe đêm vượt trên 300 cây số để lên Lào Cai. Gặp con trong bệnh viện,
thấy khuôn mặt con nhăn nhó vì đau đớn, anh chỉ biết nắm chặt tay con, lặng lẽ
giấu đi những giọt nước mắt. Anh hiểu rằng, những ngày tháng tới sẽ là chuỗi
ngày gian nan, khi Tuấn Anh không thể tự lo cho bản thân trong sinh hoạt hằng
ngày.
Sau khi xin
phép, anh Bình được Nhà trường đồng ý cho ở lại ký túc xá để tiện chăm sóc con.
Từ đó, khu ký túc xá trường Cao đẳng
Lào Cai có thêm một “cư dân đặc biệt” một người cha tóc đã pha sương,
sáng dậy sớm quét sân, dọn phòng, chiều giặt giũ, tối đến chép lại bài giảng mà
bạn bè gửi cho con.
Ngày qua
ngày, thầy cô và sinh viên dần quen với hình ảnh người đàn ông giản dị, luôn
nhẹ nhàng cõng con lên giảng đường, rồi lại kiên nhẫn dìu dắt tập cho con từng
bước đi bằng nạng dưới sân trường. Dẫu cuộc sống vất vả, anh chưa bao giờ than
thở, chỉ lặng lẽ đồng hành cùng con trong giai đoạn khó khăn nhất.
Sự tận tụy
của người cha ấy khiến cả ngôi trường xúc động. Thầy cô và bạn bè không chỉ
chia sẻ bài học, bữa ăn, mà còn san sẻ yêu thương, giúp hai cha con vượt qua
thử thách. Tình người, tình thầy trò, tình bạn đã hòa quyện trong mái trường
này, tạo nên một bức tranh đầy ấm áp giữa vùng cao Lào Cai.
Rồi ngày
tháng dần trôi, Tuấn Anh hồi phục, có thể tự đi lại, tiếp tục học tập và theo
đuổi ước mơ ngành Dược. Anh Bình cũng trở về quê với niềm tin trọn vẹn vào Nhà
trường, nơi không chỉ dạy nghề mà còn dạy cách làm người.
Và một cuộc gặp gỡ bất ngờ…
Ngày
09/9/2025, trong không khí náo nức của buổi nhập học tân sinh viên K25, thầy cô
và cán bộ tuyển sinh Trường Cao đẳng Lào Cai bất ngờ gặp lại anh Bình.
Nhưng lần này, anh không đi một mình mà đưa con gái út, em Nguyễn Thị Nhung, đến nhập học lớp Cao đẳng Dược
K25.
Anh cười
hiền hậu, ánh mắt đầy tin tưởng: “Tôi đã thấy
ở đây không chỉ có nghề nghiệp, mà còn có tình người. Con trai tôi đã may mắn
học tập và trưởng thành dưới mái trường này. Giờ đến lượt con gái tôi tiếp nối
con đường ấy.”
Câu nói ngắn
gọn, mộc mạc nhưng chứa đựng biết bao niềm tin và tình cảm. Và từ đó, người ta
thường kể cho nhau nghe về “Người cha ở
ký túc xá” người từng bỏ cả công việc, dành trọn mấy tháng trời sống
cùng con nơi đất khách, và rồi từ Thủ
đô Hà Nội đã hai lần gửi trọn tương lai gia đình mình cho Trường Cao đẳng Lào
Cai.
Câu chuyện
về anh Bình không chỉ là một lát cắt xúc động của cuộc sống học đường, mà còn
là minh chứng cho môi trường giáo dục
đầy yêu thương và nhân văn tại Trường Cao đẳng Lào Cai. Tại đây, sinh viên không chỉ được học nghề, rèn luyện kỹ
năng, mà còn được sống trong môi trường an
toàn, gắn kết và sẻ chia, nơi có thầy cô tận tâm, bạn bè đoàn kết, và
những giá trị nhân văn luôn được đặt lên hàng đầu.
Vì hơn cả
một mái trường dạy nghề, Trường Cao
đẳng Lào Cai là nơi chắp cánh cho những ước mơ, nuôi dưỡng nhân cách và khơi
dậy tình người./.